Mẹ gầy rộc đi với đàn con chỉ biết ăn học. Mẹ nhịn ăn sáng, mẹ mặc chiếc áo cũ bạc màu và có vài miếng vá. Những nhọc nhằn bao năm tháng cứ oằn trên vai mẹ. Cực nhọc biết bao nhiêu khi hàng tháng điểm tốt ghi trong sổ khiến mẹ cười rạng rỡ
Mẹ ơi! Tự nhiên kỷ niệm ngày xưa cũ lại ùa về.
Hôm ấy, trời sắp mưa. Mây kéo đen kịt. Con vẫn tha thẩn với cái cặp con con mỏng dính trước cổng trường đường về nhà. Con không còn nhớ lúc ấy con có sợ trời mưa không hay vẫn tha thẩn với hoa cỏ ven đường. Mẹ chạy xe đạp đến và vội vã gọi con và bế con lên xe. Mẹ hấp tấp vì cơn mưa to sắp đến. Mẹ con mình bên này dốc phải vượt lên đỉnh đồi và về bên kia dốc cuối đỉnh đồi mới về đến nhà.
Dốc cao vòi vọi mà trời lại giông gió, hai mẹ con thật nhỏ bé. Gío thổi mẹ con mình về phía sau, mẹ cố đạp xe phía trước. Áo mẹ mỏng manh trước gió. Ngồi sau xe con nắm vạt áo sau mẹ. Rồi sấm chớp đùng đùng nổi lên. Con sợ quá kêu : “Mẹ ơi”. Mẹ không ngoảnh lại nói trong gió: “ Sắp về đến nhà rối con”. Mẹ nói thế thôi chứ mình chưa lên đỉnh dốc mà. Hình như cái dốc cao hơn và dài hơn trong chiều nay thì phải. Rồi vài hạt mưa lộp độp rôi xuống.
Mẹ lại cố và con lại làm rơi chiếc guốc. Con kêu lên : “ Rơi guốc rồi! Mẹ ơi!”. Mẹ vôi cho xe vào vệ đường, bỏ con xuống cạnh đường dựng xe và vội vã chạy lại lấy guốc cho con. Ngày ấy các bé gái và phụ nữ đi guốc gỗ. Tiếng guốc của mẹ hấp tấp chạy trên đường nghe sao vội vàng và cô đơn quá. Ngày xưa ấy nhà thưa vắng, xe cộ chỉ có xe đạp và cả thị xã mới có vài chiếc xe mô tô. Mẹ vừa nhặt guốc cho tôi xong thì cơn mưa ập đến. Mẹ vội kéo con vào mái hiên nhà cách chỗ mẹ con hơn ba mươi mét. Mẹ dắt xe còn tôi nắm áo mẹ. Hai mẹ con cùng chạy. Mẹ lại ẵm con lên xe và chạy vào mái hiên nhà trú mưa.
Vào đến mái hiên trời mưa té tát. Chủ nhà thân thiện mời mẹ con vào nhà. Mẹ từ chối nói: “ Cơn mưa dông chắc qua nhanh thôi. Để mẹ con cháu ngồi ngoài hè cũng được”. Nói rồi mẹ lấy mũ lau mặt cho con và ôm con vào lòng. Mẹ ôm con thật chặt. Hơi thở thơm của mẹ gấp gáp trên má tôi. Con đưa tay vuốt má mẹ. Rồi con dựa đầu vào ngực mẹ. hai mẹ con ngồi chờ mưa qua. Mẹ không nói nhưng nóng lòng trở về nhà vì hai đứa em con mẹ gởi hàng xóm.
Ông cụ chủ nhà đem ra cho con chiếc bắp nướng vừa to vừa dài. Ông nói: “ Hai mẹ con ăn chờ mưa qua” . Con cám ơn và giơ hai tay đón lấy. Con vui quá vì có bắp ăn, mẹ nhìn trời âu lo. Mưa không dứt ông cụ chủ nhà cho mẹ con mình mượn áo mưa và dẫn mẹ con mình qua mưa về nhà. Mẹ chỉ xin mượn áo mưa còn mẹ con đi về được. ông nói: “ Mưa gió như thế này sao mà để mẹ con cháu về. Hoá ra ông vô tâm đến thế sao”. Ông để tôi lên xe đạp ông và chạy trước. Mẹ theo sau và ông dẫn mẹ con tôi về nhà. Về đến nhà, mẹ đón hai em từ nhà bên và ôm cả hai em vào lòng và hôn thật nhiều vào mặt hai em. Ba đi công tác xa nên một mình mẹ quán xuyến tất cả mọi vịêc. Ba mẹ con trong căn nhà thuê nhỏ nhoi.Từ đây ông cụ kết thân với gia đình và xem ba mẹ như con vì vợ chồng chú út bằng ngang tuổi ba mẹ và đứa cháu nội cũng như con. Ông gọi con vào nhà cho bánh kẹo và đôi khi ông chở con về nhà. Ông nói ba mẹ con là người dễ mến.
Đó là kỷ niệm đầu đời con còn nhớ được với trí nhớ của đứa trẻ con.Tuy nghèo nhưng mẹ yêu thương các con vô bờ bến. Mẹ thương tất cả và đồng đều. Mẹ thương con theo cách của mẹ. Thương vô điều kiện.Mẹ thương con và che chở cho con bằng tất cả những gì mình có thể. Cả cuộc đời mẹ che chở cho con từ cái nắng gắt của mùa hè đến cơn mưa mùa hạ, cái lạnh của mùa đông. Mẹ lo cho con từ miếng cơm tấm áo, từ quyển tập cây viết đi học. Mẹ không được học nhiều nên mẹ muốn các con của mẹ được học hành và cuộc sống tốt đẹp hơn mẹ.
Ngày ấy gia đình ai cũng đông con và mẹ dừng lại khi chúng con có bảy anh chị em. Mẹ gầy rộc đi với đàn con chỉ biết ăn học. Mẹ nhịn ăn sáng, mẹ mặc chiếc áo cũ bạc màu và có vài miếng vá. Những nhọc nhằn bao năm tháng cứ oằn trên vai mẹ. Cực nhọc biết bao nhiêu khi hàng tháng điểm tốt ghi trong sổ khiến mẹ cười rạng rỡ. Nhưng không phải tháng nào điểm tốt con cũng đạt. Khi điểm này tốt thì điểm của môn khác lại không đạt. Trong cai vui mắt mẹ vương chút lo lắng cho con. Mẹ khuyên con cố gắng đều nhưng con không phải tay học cừ khôi nên cứ trật vuột hoài. Mẹ không trách con nhưng mẹ lo tương lai con. Mẹ không muốn con có cuộc sống tốt hơn mẹ. Không chỉ một con mà cả bảy đứa. Mẹ lo biết chừng nào. Mẹ chỉ biết khuyên con bằng tình thương sẵn có của mẹ.
Tình thương yêu của mẹ kết trái khi một đứa con của mẹ đậu tốt nghiệp phổ thông. Rồi dần dà kéo nhau vào đại học và thành công trong cuộc đời. Như ý mẹ mong muốn tất cả con mẹ có cuộc sống tốt, lương thiện và bình an. Mỗi con mỗi nghề, mỗi con một gia đình bé nhỏ hạnh phúc. Con của mẹ không giàu tiền bạc nhưng con mẹ giàu vì cuộc sống bình an. Bớt bon chen một chút, bớt làm giàu một chút để có thời gian ngồi nhìn mẹ cười. Mẹ mỉm cười, cái đuôi mắt nhăn nheo nhưng hạnh phúc. Cánh tay gầy mẹ ôm các cháu nội, ngoại và cả cháu cố vào lòng. Không hiểu sao cháu nào cùng mến mẹ cứ xà vào lòng mẹ. Mẹ như cục nam châm hút tất cả con cháu về mẹ. Và mẹ ôm tất cả, chia sẻ tình thương yêu của mẹ cho các cháu.
Bây giờ, mẹ con mình có hàng triệu triệu kỷ niệm đẹp mà không thể viết được bằng lời. con cứ thương cứ nhớ ngày mẹ con có nhau mặc dù hơn năm mươi năm qua mẹ con mình chưa hề xa nhau. Tối nào mẹ con mình cũng ăn tối cùng nhau, sáng nào cũng gặp cũng vuốt cái lưng tôm tôm một cái mới chịu đi làm. Nhưng con vẫn thấy chưa đủ mẹ à. Khi mẹ đi du lịch, hoặc con đi công tác thì ngày nào cũng ít nhất một cú điện thoại mà chỉ toàn chuyện không đâu.
Những mùa thu về, các con cài hoa hồng đỏ thắm trên ngực áo càng thắm thêm khi các con xúm xít bên mẹ. Một chút thôi: đôi lời thăm hỏi, một cái nắm tay, một cái nhìn thật sâu vào mắt mẹ, một mái tóc hoa dâm gục trên vai mẹ: “ Con thương mẹ nhất trên đời” Bây giờ các con hạnh phúc vô vàn mẹ có biết không. Mẹ ở cùng chúng con mãi mãi nhé.
Diệu Hòa, nguồn: daophatngaynay.com