(Tích Cực phổ biến phương pháp Hộ Niệm để trợ duyên cứu người Vãng Sanh Cực Lạc.
Đây là tọa đàm nói về "HỘ NIỆM: HƯỚNG DẪN- KHAI THỊ" của cư sĩ Diệu Âm tại NPĐ A-Di-Đà Brisbane Úc Châu, tháng 7-8/2011, được chư vị phát tâm viết lại. Xin gởi đến chư vị để chia sẻ kinh nghiệm về Hộ Niệm.)
Nam Mô A-Di-Đà Phật,
Kính bạch nhị vị Sư Phụ,
Chương trình nói về hộ niệm hôm nay, chúng con đã dự bị trước, hôm nay là ngày khởi đầu. Kính xin nhị vị Sư Cô hoan hỷ cho con được thưa chuyện về Pháp Hộ Niệm... A-Di-Đà Phật!
Trong chương trình vận động hộ niệm, thì đến ngày hôm nay các ban hộ niệm ở Việt Nam cũng như ở khắp nơi đã phát triển rất là mạnh và cái nhu cầu phổ biến về phương pháp hộ niệm cũng rất là cần thiết. Diệu Âm con vì đã lỡ phát động chương trình hộ niệm, thành ra cũng phải ráng cố gắng để tiếp tục làm cho xong nhiệm vụ. Thì thưa với Sư Cô cùng chư vị, những lời nói này chẳng qua là đúc kết những kinh nghiệm đã biết qua rồi thưa lại thôi, chứ không phải là Diệu Âm ngộ ra cái gì cả.
Trong phương pháp hộ niệm vấn đề khai thị rất là quan trọng. Người bệnh được vãng sanh hay không thành thật mà nói hầu hết nhờ sự khai thị đúng mức. Nhiều người hộ niệm mà sơ ý: không cân nhắc những lời nói, những cử chỉ, những hành động, những ánh mắt nhìn… trong lúc hộ niệm đều có thể gây ra tai hại rất lớn đối với người bệnh trong những giờ phút ra đi.
Nói như vậy có nghĩa là hộ niệm không phải chỉ có nói, mà còn cử chỉ, còn hành động, còn cái tâm nguyện của người hộ niệm nữa. Ví dụ như người biết đường vãng sanh, có lòng tin vững vàng, đi hộ niệm cho người ta thì cái xác suất người bệnh được thành công cao hơn những người không có niềm tin vào pháp hộ niệm.
Những người có lòng chân thành, có lòng từ bi đi hộ niệm thì có xác suất cao hơn những người đi hộ niệm thử, cao hơn những người còn ái ngại chuyện này, ái ngại chuyện nọ...
Những người tha thiết muốn vãng sanh, tức là nói về cái tâm tình, cái tâm hồn của họ thôi, chứ chưa nói tới những gì ở ngoài, đi hộ niệm họ tạo ảnh hưởng rất tốt với người bệnh. Những người biết đạo, người ta coi cái mạng sống èo uột tại thế gian này không đến nỗi phải chết sống với nó, tức là họ mong cầu tới ngày được vãng sanh để thoát vòng sanh tử, để được an vui cực lạc, thì họ đem cái tâm trạng đó đi hộ niệm cho người khác, xin thưa với chư vị, nhiều khi những người đó không nói một lời nào trước bệnh nhân, ấy thế mà người bệnh cũng dễ có phước phần vãng sanh.
Cho nên, khi nói về khai thị trong những ca hộ niệm không phải là chúng ta đem những pháp Phật cao siêu ra nói cho người bịnh. Hoàn toàn không phải. Có nhiều người sơ ý, khi đi hộ niệm thường đem hết lý đạo này đến lý đạo khác ra giảng giải!… Làm như vậy không tốt!
Mà thật sự, khai thị trong phương pháp hộ niệm, nói cho đúng nghĩa ra, là mở những cái gút mắc, giải được những điều khó khăn còn kẹt trong tâm của người bệnh ra, rồi chỉ cho con đường… con đường vãng sanh để họ đi... Đi thoát nạn!
Như vậy, thì một người đang sợ chết, mình biết tâm trạng của người này là người sợ chết, thì điều quan trọng là giảng giải làm sao để người bệnh này không còn sợ chết nữa mới được. Ngài Thiện-Đạo Đại Sư rất chú trọng về điểm này. Một người mà ham sống sợ chết, thì dẫu cho một ngàn người tới hộ niệm cho họ, họ cũng phải chết. Nghĩa là sao?... Nghĩa là khi xả bỏ báo thân, họ để lại một cái thân tướng rất là xấu, một sắc tướng rất là kinh hoàng! Đây là một tiên triệu cho biết rằng tương lai những đời kiếp sau họ bị nạn nặng lắm! Họ bị khổ đau nặng lắm!
Còn những người không sợ chết, họ nhẹ nhàng coi cái chết như một cơ hội để giải thoát, họ biết đường giải thoát, nên đối với chuyện sống chết họ coi như pha. Những người mà đối với chuyện sống chết họ coi thường, thì khi mình tới nói...
- Bác ơi! Đi về Tây Phương sướng lắm. Bác niệm Phật với con nhé.
- Vậy hả chú? Được không chú?...
- Được!
Họ liền vỗ tay rôm rốp, họ liền niệm Phật leo lẻo, họ ra đi an nhiên tự tại. Lạ lắm chư vị ơi!...
Có người tu suốt cả cuộc đời mà không rõ đạo lý này, không rành pháp trợ duyên khi lâm chung, đến lúc nằm xuống thường bị những người thân đến ôm nắm!... Níu kéo!... Than thở!... Khóc lóc!... Thì họ ra đi để lại một thân tướng vô cùng xấu! Còn những người dù không được tu nhiều, họ chỉ ăn ở hiền lành thôi, nhưng nhờ có cơ duyên, trong những giờ phút cuối cùng lại gặp được ban hộ niệm tới khai giải, chỉ điểm:
- Bác ơi! Chuyện sống chết là lẽ thường. Chết là cái thân này mình liệng đi, nhưng chính Bác không chết đâu nhé. Bác vẫn còn sống mãi nhé. Bác hãy nên niệm Phật đi về Tây Phương. Đức A-Di-Đà Phật đã phát đại thệ rõ ràng, Bác niệm câu A-Di-Đà Phật, niệm mười niệm cũng được đi về Tây Phương. Nếu bác tin tưởng, hãy phát nguyện liền đi... "Nam Mô A-Di-Đà Phật, xin Phật cho con được vãng sanh về Tây Phương"... Phát nguyện liền đi Bác...
- Được không chú?...
- Được! Bảo đảm Bác sẽ được...
Bà cụ đó trước những giờ phút sắp sửa xả bỏ báo thân, người đời gọi là chết đó, mà làm được chuyện này. Nghĩa là, mạnh mẽ niệm câu A-Di-Đà Phật cầu vãng sanh. Quý vị có thể thấy được một hiện tướng lành xảy ra bất khả tư nghì! Vi diệu không tưởng tượng được! Có nghĩa là sao?... Bà cụ đó không chết. Bà chỉ liệng cái thân lại rồi đi về Tây Phương, thoại tướng vô cùng tốt đẹp, tốt đẹp không tưởng tượng được!...
Hôm trước Diệu Âm đi về Việt Nam, hộ niệm cho người Cô. Khi mà người Cô ra đi với một thoại tướng tốt, đẹp vô cùng. Mười hai tiếng đồng hồ sau mới cho đụng tới, thân thể Cô mềm mại tươi hồng làm cho một vị bác sĩ hồi giờ không tin, bây giờ đành phải ngỡ ngàng luôn!... Những ngày sau đó, khi Diệu Âm trở lại Bình Dương, vị bác sĩ đó ngồi nghe từng chút từng chút, nghe từ đầu tới cuối. Ở đó cũng có một vị Thầy, vị Thầy đó kể lại rằng, khi sư phụ của Thầy ra đi, rất đáng tiếc là không được sự hộ niệm!... Hộ niệm quan trọng vô cùng.
Điều quan trọng của người hộ niệm là làm sao khai giải cho được cái tâm ý của người ra đi đừng để họ sợ chết. Nói cho họ biết rằng ta không chết. Chỉ vì dại khờ ta mới theo cái thân đó mà hứng chịu nạn tai trong nhiều đời nhiều kiếp. Chứ nếu ta khôn khéo một chút, đối với sự sống chết của nhục thân ta coi thường, thì tự nhiên ta được quyền giải thoát rõ rệt...
Liên quan tới chuyện hộ niệm Diệu Âm xin kể một câu chuyện vui vui cho chư vị nghe, câu chuyện có thật. Chị Nhung ở tại niệm Phật đường này, chị mới vừa đi Melbourne rồi... Chắc chị cũng trở lại đây. Chị nói rằng ông già của chị bị bệnh ung thư mà ông cụ đã sáng suốt minh mẫn cho đến giờ phút cuối cùng. Ông dặn dò với con cái rằng:
- Ngày nay chắc cha đi rồi con ơi! Thôi, hãy lo chuẩn bị tất cả đi.
Dặn từng chút từng chút. Rồi trước khi ông ra đi, ông nói:
- Bây giờ chắc là Cha phải đi rồi con ạ. Cảm thấy đau vậy là Cha biết, chắc cha phải đi rồi đó.
Ông tỉnh táo như vậy đó, rồi ông buông tay ra đi... Ông là người bị ung thư.
Chị Nhung cảm thấy tiếc quá! Tiếc vì trong lúc ông cụ ra đi quá tỉnh táo như vậy mà không ai biết hộ niệm. Không biết hộ niệm hướng dẫn đường vãng sanh, thì ra đi dù được an lành như thế nào đi nữa, ông cụ cũng không được phước phần vãng sanh Tịnh-Độ! Nói vậy nghĩa là tương lai ông cụ có thể hưởng một cái phước báu Nhân-Thiên nào đó là cùng... Chị nói: "Bây giờ tôi cầu mong sao cho tôi được ung thư. Chỉ cầu mong sao tôi được ung thư. Tôi sợ nhất là đột quỵ! Tôi sợ nhất là già, yếu lần, yếu lần rồi chết! Chết trong lúc mê man bất tỉnh, tôi không được tỉnh táo để vãng sanh. Còn những người ung thư thường thường ra đi trong tỉnh táo, biết được ngày giờ ra đi đã tới rồi. Ung thư chắc chắn là chờ chết"... Chị nói: "Bây giờ tôi thèm sao tôi được ung thư"...
Tôi đem câu chuyện này đến Melbourne kể lại. Tôi nói xong thì có một bà, bà đó chắc cở sáu mươi mấy tuổi, khi nghe tọa đàm xong, bà ta đến cầm tay tôi nói...
- Anh Diệu Âm ơi! Tôi mừng quá rồi...
- Chuyện gì vậy Bác?
- Tôi bị ung thư!... Tôi bị ung thư rồi!...
Bà bị ung thư mà mấy năm nay bà không dám nói với ai hết. Khi tôi nói chuyện ung thư ra làm cho bà mừng quá!... Bà mừng quá mà nói: "Tôi được ung thư rồi". Bà không nói ở giữa lúc đang tọa đàm. Bà nói sau khi tọa đàm xong...
- Anh Diệu Âm ơi, tôi bị ung thư...
Nghe vậy tôi nói...
- Xin chúc mừng cho Bác. Bác ung thư thì chắc chắn phải chết. Nhưng bây giờ Bác đã ngộ đạo rồi, Bác không còn chết nữa đâu!...
Rồi tôi nói với mọi người:
- Chư vị hãy cố gắng hộ niệm cho bà Cụ này nghe...
Bà nói...
- Tôi sẽ kết hợp với đạo tràng, với nhóm hộ niệm để hộ niệm cho tôi. Nhất định tôi sẽ vãng sanh.
Tôi vỗ tay khen bà Cụ...
- Chết cũng do tại mình. Đọa lạc cũng do tại mình. Vãng sanh về Tây Phương cũng do tại mình.
Nếu mình hiểu đạo ra một chút thì đây là cái cơ hội giải phóng toàn bộ những ách nạn từ trong vô lượng kiếp đến bây giờ, nhờ bệnh ung thư này nó giải quyết cho bà Cụ. Nếu bà Cụ không biết đạo, cứ bám lấy từng giây từng phút vô thường, cứ tranh đấu với cảnh hão huyền để sống thêm được ngày nào hay ngày đó, thì chắc chắn đến lúc nằm xuống bà Cụ khó tránh khỏi bị đọa lạc!
Cho nên, khi mà ngộ ra lý đạo, mình liền được phần giải thoát. Khi còn mê muội đường đạo, thì mình phải chịu đọa đày! Mê muội mà không gặp người khai thị hóa giải thì làm sao có cơ duyên giác ngộ?... Khai thị chính là như vậy.
Nguyện mong cho tất cả chư vị hiểu được điều này, chúng ta nhất định vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Cơ duyên tại đây chứ không đâu hết.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Diệu Âm