Gia Lai là vùng đất cao nguyên, vài mươi năm trước là nơi biên ải của đất nước, là nơi sơn lam chướng khí. Nhưng hôm nay thì không như thế nữa, phong cảnh hữu tình, chùa viện nguy nga, và tình người thì nồng ấm, chở che, độ lượng. Hạnh phúc nhất đời chúng con là những búp măng non được chở che bởi những cây tre già (chư tôn đức) bảo bọc cho chúng con tránh khỏi gãy sớm trước cuộc đời nhiều phong ba bão tố này. Hôm nay giờ Việt Văn để thử lòng, trắc nghiệm chí nguyện chúng con, Thầy đã cho đề luận văn: “ Từ giã người thân, khoát vào mình chiếc áo ca sa của Phật, Tăng Ni đi tu để làm gì ?”
Đã mang thân phận người, không ai là không có ông bà cha mẹ. Không ai thương con bằng cha mẹ, và cũng không có con nào lại không thương cha mẹ, chỉ có một số ít hờ hững lãng quên. Mười bảy năm trời con sống trong mái ấm gia đình, dưới sự bảo bọc cưu mang của cha mẹ. Trong nhà rộn rã tiếng cười khi có con, chất hài nơi con là từ ba truyền sang, con nói câu nào cả nhà cũng cười được, hoan hỷ hạnh phúc. Rồi bỗng một hôm có người bạn cho con mượn hai tác phẩm: “ Nói chuyện với người xuất gia trẻ tuổi, và thiên thần quyét lá” con đọc ngấu nghiến, đọc không dừng nghỉ, và như có một âm thanh từ tiền kiếp vọng về nhắc nhở mời gọi con: “ Phải đi con đường khác, đi con đường mà thế nhân e ngại, và phải lội ngược dòng sinh tử, đi tìm kiếm con người thật của chính mình. Con thấy mình là Sư chú, Sư cô đi trên con đường độc hành tìm kiếm chân lý, và tìm ra được giáo lý hiểu biết thương yêu chia sẻ với mọi người.
Tuổi dậy thì con luôn soi gương vấn tóc, có dịp đi chơi cùng bạn bè vẫn soi mặt xuống hồ sen, để tự khen thầm mình rằng: “ Vẫn dễ nhìn đấy chứ ! Con gái giống cha giàu ba họ”. Rồi nhờ nhân duyên con được đọc bài thơ Đạo, tâm ý con thay đổi hẳn:
Mái tóc vốn màu gỗ quý
Nay dâng thành khói trầm hương
Nét đẹp đi về vĩnh cửu
Vi diệu thay ý vô thường.
Đã thấy đời cơn huyễn mộng
Chân tâm một quyết lên đường
Nghe hải triều lên mấy độ
Nguyện phát túc về siêu phương.
Gió reo trên triền núi Thứu
Lòng nay thôi hết vấn vương
Bài ca sáng ngời diệu lý
Bao la ngát đạo chân thường.
Ngày xưa nước bồ kết gội
Chiều về buôn xõa tóc hương
Sáng nay cam lồ tịnh thủy
Tâm bồ đề lộ kiên cường.
Bàn tay tập bài từ ái
Chia vui nếp sống tịnh thường
Mấy mươi năm trời cần mẫn
Thủy chung vẫn một niềm thương.
Sáng nay cạo sạch mái tóc
Mở thêm rộng lớn con đường
Phiền não vô biên nguyện đoạn
Một tâm mà động mười phương.
(Thơ Sưu tầm)
Có lần vui con hỏi các bạn: “ Động cơ nào thôi thúc các bạn đi tu ?” và được trả lời: “Tôi thấy cuộc đời này vô thường quá ! Còn đó mất đó nên đi tu để giải thoát”. Con thì con không nghĩ như các bạn, con hoan hô vô thường, vì nếu không vô thường thì hột bắp mãi mãi là hột bắp, không trở thành cây bắp được và em bé mãi mãi là em bé không thể nào thành thiếu nam thiếu nữ, thành người lớn được. Con đi tu vì thấy mình có duyên nơi cửa Phật, muốn tâm mình được an lạc tĩnh lặng, rũ bỏ phiền não âu lo. Đức Phật dạy: “Có chánh niệm thì cõi Tịnh độ ở nơi này, có chánh niệm thì có an lạc trong tất cả mọi tình huống, hoàn cảnh trong cuộc đời. Con quyết học hỏi theo lời Phật dạy và một ngày đẹp trời nào đó con sẽ thành Đại đức, Sư cô khoát trên mình chiếc áo ca sa của nhà Phật, chiếc Y (áo) đó cắt may thành ô ngang ô dọc như những thửa ruộng, thuật ngữ nhà Phật gọi là Y phước điền (ruộng phước).
Được làm Tăng con sẽ thọ giới lớn, và con sẽ nguyện suốt đời giữ giới, coi giới như con ngươi trong tròng mắt của mình, như chuỗi anh lạc trang nghiêm pháp thân. Con sẽ làm một hạt cát Tăng (Ny) trong hằng hà sa số cát Tăng (Ny) từ quá khứ đến hiện tại, con sẽ là ruộng phước cho những ai hữu duyên với con. Con có được an lạc, hạnh phúc, thảnh thơi trong từng giây phút hiện tại, con sẽ chia sẻ niềm an lạc hạnh phúc đó cho mọi người, để cho cuộc đời này bớt khổ thêm vui.
Trong mỗi thời kinh tối sớm con luôn hướng về ông bà cha mẹ với tất cả tấm lòng biết ơn sâu xa nhất, con luôn cầu đức Phật gia hộ cho ông bà cha mẹ, người thân của con được kết duyên với Đạo, tin sâu nhân quả, quy y Tam bảo tu hành thành tựu các hạnh lành.
Noi theo hạnh nguyện của chư Tổ Sư, chư Tôn Đức từ quá khứ đến hiện tại con luôn phát nguyện mỗi sớm mai thức dậy:
Chúng sinh vô biên thề nguyện độ.
Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn.
Pháp môn vô lượng thệ nguyện học.
Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành
---------------------------------------------------------
Pleiku, ngày 15 tháng 08 năm Nhâm Thìn.
Ni sinh Pháp danh: Thường Niệm