Trước sự chống đối mãnh liệt, lần này do Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ (HĐGMHK) đề xướng, chính quyền đã phải nhượng bộ (đợt một), nhưng rất vụng về và giả tạo: các cơ sở có đạo được triển hạn thi hành một năm. Đức Tân Hồng Y của New York đã mỉa mai: “TT đã cho chúng ta thêm một năm hầu tìm cho ra cách thức để vi phạm lương tâm.”...
Thế là cuối tuần qua (Chúa Nhật 02/05/2012), bằng lá thư với chữ ký của Đức Giám Mục giáo phận gửi kèm trong bản tin giáo xứ, cùng với 169—trên tổng số 183—các giáo phận trên toàn cõi Hoa Kỳ, Giáo phận San Jose đã chính thức nhập cuộc trong việc chống lại quyết định của chính phủ liên bang ép buộc các cơ sở thuộc Giáo hội phải bao chi các phí tổn về ngừa thai, phá thai và triệt sản trong các kế hoạch bảo hiểm sức khỏe.
Thực ra, chủ trương này là của chính đương kim Tổng Thống (TT) Hoa Kỳ, được công bố không lâu sau ngày ông tuyên thệ nhậm chức (xin đọc lại: “Quái thai FOCA đã tượng hình,” trong VietCatholics ngày 03/10/09, và “Phá thai và kế hoạch cải tổ y tế của TT Obama”, trong VietCatholics ngày 9/8/09).
Qua tay một nữ nhi “đạo gốc”--Bộ Trưởng Kathleen Sebelius--người nêu cao mục tiêu của Bộ Phục Vụ Sức Khỏe và Con Người (từ đây, xin gọi tắt là Bộ HHS) là “để mọi công dân Hoa Kỳ được sống khỏe hơn, thịnh vượng hơn và sinh lợi nhiều hơn,” chỉ thị nói trên đã được ban hành. Ta có thể tóm gọn bằng sáu điểm cần biết sau đây:
1) Chỉ thị không dành một sự miễn trừ nào cho các hội Bác Ái, trường học, đại học và bệnh viện Công giáo. Những cơ sở này hết sức quan yếu đối với sứ mệnh của Giáo hội, thế nhưng Bộ HHS không coi những tổ chức này--với tư cách là “các chủ nhân có đạo”--xứng đáng được hưởng quyền bảo vệ lương tâm, bởi vì các cơ sở này không “tiên quyết phục vụ những người cùng chia sẻ niềm tin với mình.” Bộ HHS từ chối quyền tự do tôn giáo chính bởi vì mục tiêu của các cơ sở này là phục vụ công ích xã hội--một mục tiêu mà chính phủ phải khích lệ, chứ không phải trừng phạt.
2) Đi ngược lại với lương tâm, chỉ thị này cưỡng chế các cơ sở nói trên, và các cơ sở khác nữa, phải chi trả cho những thứ mà họ coi là vô luân. Qua chỉ thị này, chính quyền buộc các công ty bảo hiểm có đạo phải viết ra những chính sách trái với niềm tin của họ; buộc các chủ nhân và trường học có đạo phải bảo lãnh và phụ trợ việc bao chi trái với niềm tin của họ; và buộc các công nhân cũng như học sinh có đạo phải mua loại bảo hiểm trái với niềm tin của mình.
3) Chỉ thị cưỡng bức việc bao chi các phí tổn triệt sản cũng như các dược phẩm, các dụng cụ phá thai và ngừa thai. Cho dù mệnh danh là “chỉ thị ngừa thai,” chỉ thị của Bộ HHS buộc các chủ nhân phải bảo lãnh và phụ trợ việc bao chi các phí tổn triệt sản. Và khi bao gồm các dược phẩm được Bộ Thực phẩm và Dược phẩm (FDA) chấp thuận cho sử dụng nhằm ngừa thai, thì chỉ thị của Bộ HHS cũng bao gồm luôn các dược phẩm dẫn đến phá thai, tỉ như thuốc “Ella,” vốn là chị em họ gần với thuốc viên phá thai RU-486.
4) Các tín hữu Công giáo thuộc mọi xu hướng chính trị đều nhất loạt chống lại chỉ thị của Bộ HHS. Đó là các tín hữu Công giáo từ lâu đã từng ủng hộ chính quyền và các chính sách chăm sóc sức khỏe đều công khai chỉ trích quyết định của Bộ HHS, kể cả các nhà báo E.J. Dionne, Mark Shields, Michael Sean Winters, các Viện trưởng LM John Jenkins, Arturo Chavez, Nữ tu Nữ tử Bác Ái Carol Keehan, chủ tịch Hiệp Hội Sức Khỏe Công giáo Hoa Kỳ.
5) Nhiều cá nhân cũng như các nhóm đạo đời đã lên tiếng chống đối chỉ thị một cách mãnh liệt. Nhiều người nhận ra đây là một cuộc tấn công vào nguyên tắc tự do tôn giáo theo nghĩa rộng, cho dù chính họ đang bất đồng với Giáo Hội về vấn nạn luân lý liên hệ. Các giáo phái Tin Lành, Chính Thống Kitô và Chính Thống Do Thái—là những giáo phái không hề chống lại việc ngừa thai—cũng đều cho phổ biến những bản lên tiếng chống lại quyết định của Bộ HHS. Các tờ Washington Post, USA Today, N.Y. Daily News, Detroit News, và các nhà báo, các ký giả viết trên mạng, đều cho đăng những bài chống lại chỉ thị này.
6) Chỉ thị liên bang này còn nghiêm ngặt hơn cả các chỉ thị cấp tiểu bang hiện hữu. Bộ HHS đã chọn sự miễn trừ tôn giáo cấp tiểu bang hạn hẹp nhất như là mô hình cho chính nó. Sự miễn trừ này được Liên Hội Tự Do Dân Chính Hoa Kỳ (ACLU) soạn thảo và chỉ được áp dụng tại ba tiểu bang New York, California và Oregon. Cho dù không được miễn trừ tôn giáo, các chủ nhân có đạo có thể đã tránh né được các chỉ thị ngừa thai được áp dụng tại 28 tiểu bang bằng cách tự bảo hiểm việc bao chi dược phẩm bán theo toa bác sĩ, hoặc loại bỏ hoàn toàn việc bao chi, hay chọn theo quy luật liên bang (ERISA) mà bỏ qua luật tiểu bang. Chỉ thị của Bộ HHS đã khép cứng tất cả các ngõ ngách và chặn đứng hết cách luồn lách này.
Việc chống lại chỉ thị của Bộ HHS là nhân danh quyền tự do tôn giáo. Tự do tôn giáo đây không phải chỉ là được tự do đi lễ Chúa Nhật, được hội hè đình đám thoải mái, được tự do phong chức (hiểu theo hoàn cảnh “xin-cho” hiện nay của Việt Nam ta). Tự do tôn giáo còn bao hàm việc con người phải được thong dong nghe theo tiếng nói của lương tâm, và tự do tuân giữ lề luật Chúa truyền. Đàng này, chính quyền ta đã trắng trợn can thiệp thô bạo vào trong quyết định của lương tâm con người về một vấn đề luân lý đã và vẫn còn gây tranh cãi triền miên: ngừa thai và phá thai. Thực ra, nếu xét cho cùng, thì ngừa thai và phá thai là sai lầm một cách tự nội, nghĩa là luôn luôn sai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không phải chỉ riêng cho người Công giáo, mà là cho hết tất cả mọi người, do bởi nó vi phạm luật tự nhiên và làm giảm hạ hành vi vợ chồng.
Trước sự chống đối mãnh liệt, lần này do Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ (HĐGMHK) đề xướng, chính quyền đã phải nhượng bộ (đợt một), nhưng rất vụng về và giả tạo: các cơ sở có đạo được triển hạn thi hành một năm. Đức Tân Hồng Y của New York đã mỉa mai: “TT đã cho chúng ta thêm một năm hầu tìm cho ra cách thức để vi phạm lương tâm.” Có dư luận còn mạnh mẽ hơn nữa: “TT bảo rằng ông ta rất tôn trọng quan điểm tôn giáo của bạn đến độ cho bạn một năm nữa để mà kiếm cách bỏ…đạo. Ông ta coi các nguyên tắc tôn giáo cũng có ngày hết hạn y như là thuốc tây vậy.” (Xem www.ewtn.com ). Trong khi đó, Nhà Trắng cũng đồng thời đưa ra những lý lẽ biện minh cho chỉ thị của Bộ HHS vừa nói. Nhưng cũng ngay lập tức, HĐGMHK đã phản bác những biện minh này, cho rằng đó chỉ là những luận điệu hoả mù, kiểu đánh lận con đen, nhắm mục đích trấn an dư luận (xem “White House Misrepresents Its Own Contraceptive Mandate” trong USCCB website; xem thêm “Phaolô Phạm Xuân Khôi: HĐGMHK tố cáo Tòa Bạch Ốc xuyên tạc chính Sắc Lệnh Ngừa Thai của họ,” trong VietCatholics, ngày 02/09/12).
Hình như đã đến lúc không còn thỏa hiệp được nữa, không còn rút lui và nhẫn nhục chịu trận, miễn là mình không đích thân làm điều vô luân là được. Chính quyền biết sức mạnh của họ, tin vào thế mạnh của họ là những đồng minh ý thức hệ của họ, vốn chủ truơng phóng túng, duy lợi, duy khoái lạc, duy ích kỷ, duy cá nhân, duy tương đối, và cũng biết nhược điểm của Giáo Hội là sẵn sàng chịu trận. Nhưng nay, khi Giáo hội đã bị dồn vào chân tường thì cuộc chiến tất sẽ thành tự vệ mất rồi. Nếu thế, có thể đây là một nước cờ sai của TT trong cuộc tái tranh cử lần này. Ông đang làm phiền lòng một số đông những người “catholics for Obama” đã từng đưa ông lên trên đỉnh danh vọng vài năm trước đây. Trên đỉnh danh vọng này, ông như coi trời bằng vung, ông muốn tuyệt đối hóa chủ nghĩa phò-chọn-lựa vì chính nó, chứ không vì một cái gì khác cả. Rốt cuộc, ông hành động y hết một tên bạo chúa: dùng võ lực của nhà cầm quyền để cưỡng bức thần dân phải tuân thủ điều mà họ tin là những hành vi sai trái. Ông đã coi thường quyền của người dân được sống theo niềm tin của mình. Làm sao ông có thể biến những Kitô hữu xấu (vì phải làm theo chỉ thị sai quấy của ông) trở thành những công dân tốt của đất nước này được? (xin xem www.stopHHS.com).
Nhóm người ủng hộ ông cứ khăng khăng cho rằng có tới 98 phần trăm (ông theo lối thống kê nào mà lắm thế?) người Công giáo sử dụng biện pháp ngừa thai, nên chỉ thị của ông là hoàn toàn hợp lòng người, hợp ý dân. Lời phản bác đăng trên mạng của HĐGM Hoa Kỳ cực kỳ chí lý, đại khái thế này: “Nếu thống kê bảo rằng có tới 98 phần trăm dân chúng khai man thuế, hoặc làm tình ngoài vòng hôn nhân, thì liệu có phải vì thế mà chính quyền sẽ cưỡng bức toàn thể nhân dân cả nước phải khai man thuế hay làm tình ngoài vòng hôn nhân chăng?” Có một nguyên tắc căn bản là: “Đúng vẫn là đúng cho dù không ai đúng cả; còn sai vẫn là sai cho dù mọi người đều sai hết.” (xem “ Thiên Chúa Không hề chết, Ngài cũng chẳng mỏi mệt,” của TS Charles Rice, trên www.dunglac.org)
Có lẽ đã đến lúc TT nên thử kiểm điểm lại nội bộ của mình: chưa chắc mọi người cùng phe đã đồng ý với ông về vấn đề này! Còn đối thủ của ông thì bảo rằng, nếu thắng cử, thì ngay ngày đầu tiên người ấy sẽ đảo ngược chỉ thị của ông liền!
Tin mới nhất cho biết đã có nhượng bộ (đợt hai) về phía chính quyền, thế nhưng, ĐTGM Thomas Wenski của Miami cho rằng thỏa hiệp này đến “quá trễ” và vẫn còn “quá ít” (xem “Obama’s ‘compromise’ angers pro-life activists; USCCB response muted” trong www.catholicculture.org, ngày 02/10/12). Để thêm dầu vào lửa, ngày 02/09/12, Becket Fund--một cơ sở luật—đã nhân danh hệ thống Truyền Hình Lời Hằng Sống (EWTN), một tổ chức thông tấn Công giáo được Mẹ Angelica thành lập cách đây 30 năm, đã chính thức vào đơn kiện chính quyền Obama về chỉ thị ngừa thai này.
Thái độ của ta, những người dân có đạo, phải như thế nào? Xin đề nghị một trong ba lập trường sau đây:
1) Những điều vạch ra trong chỉ thị của Bộ HHS là sai trái xét về mặt luân lý, gây phương hại nặng nề đến đời sống của cả cá nhân lẫn xã hội, có đạo hay không có đạo. Tác hại của nó đã tràn lan khắp chốn. Do đó, tôi sẽ cực lực chống lại bất kỳ chính sách nào của chính quyền ép buộc công dân phải tuân hành và trả giá cho những thực hành nêu trong chỉ thị.
2) Tôi không nắm rõ tính luân lý trong những điều chỉ thị nêu ra, nhưng Giáo Hội dậy rằng đó là những thực hành vô luận nghiêm trọng. Giáo Hội và toàn thể các tín hữu Công giáo (cũng như tất cả những ai cho rằng các việc thực hành trong chỉ thị của Bộ HHS thì mang tính vô luân) đều không nên hỗ trợ và trả giá cho những thực hành vô luân này.
3) Tôi không có ý kiến riêng về những lối thực hành nêu ra trong chỉ thị; cá nhân tôi chẳng biết phải làm gì! Thế nhưng, đã có ý kiến của Hội Đồng Giám Mục, coi như là Giáo Hội của tôi, thành ra tôi không thễ yên tâm đứng “vô tư” nhìn cảnh tượng chính quyền xỏ dây vào mũi Giáo Hội để muốn kéo đi đâu thì đi!
2/12/12
Nguyễn Kim Ngân
Nguồn link: http://www.vietcatholic.org/News/Html/95857.htm