Nếu ai đó cho tôi điều ước, tôi sẽ biết ơn và chấp nhận trả giá bằng mọi thứ để tôi có được một cuộc sống thanh tịnh và an lạc như ở Hoằng Pháp này. Tôi ước cha tôi luôn nhẹ nhàng, trìu mến như quý thầy, còn mẹ là những sư cô dịu hiền, ngọt ngào, và cả nhà tôi sẽ sống yên bình như nơi đây.
Tôi đang sống bên cạnh những người thân yêu đó là cha mẹ. Tuổi thơ tôi, phần nhiều là những lo sợ và những tiếng khóc nấc, tôi đã không hề cảm nhận được niềm hạnh phúc nhiệm mầu ấy. Có chăng chỉ là thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Đã bao lần, tôi khao khát và tưởng tượng mình được vui cười hồn nhiên bên những người thân trong gia đình. Bởi cha tôi, một người cha mạnh mẽ, sáng suốt, làm tôi luôn ngưỡng mộ và thương yêu hết mực, lại chính là người tôi sợ nhất, và khiến tôi phải khóc nhiều nhất! Khóc trong đau khổ lẫn thương xót cho chính người cha thân yêu của mình.
Gia đình tôi không khá giả, vì vậy tôi luôn tự giác phụ giúp cha mẹ trong công việc. Có một lần ba đang nghỉ trưa, tôi giúp ba trông đám dưa hấu sắp được bán của nhà mình. Vì ngây thơ nên tôi đã bị người ta lừa hái mất một trái dưa. Chỉ một trái thôi, vậy mà tôi bị ba tát một cái thật mạnh vào mặt. Lúc đó, tôi khóc và chỉ biết khóc mà thôi. Mặc dù rất giận, nhưng rồi tôi cũng cố gắng thông cảm cho ba. Nhưng có những chuyện, những câu nói, những việc làm của ba khiến tôi không thể chấp nhận được. Chỉ mười mấy tuổi đầu, mà tôi luôn phải trăn trở và suy nghĩ nhiều. Vì có lẽ tôi đã chứng kiến quá nhiều những cơn nóng giận không kiềm chế được của người cha mà tôi thương yêu nhất trong cuộc đời này.
Tôi đã tận mắt trông thấy những chú gà mới lớn, nhưng chú lợn dễ thương bị bàn tay gầy gò, rám nắng của ba đập chết. Nhiều lần, tôi đã cố gắng lấy hết can đảm để ngăn cha lại, nhưng sao tôi vẫn sợ, vì lúc đó tiếng nghiến răng kèm theo những hành động và lời nói không hay, tôi tưởng chừng như trời sắp lung lay, sấm sét sắp nổ. Tôi đã sống trong nỗi sợ hãi kéo dài như thế. Nhìn những con gà giãy giụa, quằn quại sau khi bị đạp, rồi nhìn những con gà khác đã chết mà không biết tại sao, tôi chỉ biết thầm cầu nguyện mong sao chúng sẽ đầu thai làm người ở kiếp sau. Tôi cũng không hiểu sao ba tôi, một con người thông minh, hiểu chuyện, thông thạo kinh Phật và là một Phật tử thuận thành như vậy, lại luôn luôn không thể kiềm chế được những cơn nóng giận của bản thân, để chính bàn tay mình lại phá hoại những gì mà mình đang cố gắng chăm sóc và gầy dựng nên.
Ba tôi nuôi nhiều heo, gà… Chỉ việc ấy thôi, tôi cũng đã thấy tội lỗi lắm rồi, huống chi là việc đánh đập chúng vì những cơn giận những khi chúng không được như ý ba. Tại sao một đứa trẻ như tôi cũng thấy được rằng chúng là những con vật dễ thương, cũng biết đau đớn, cũng ham sống và sợ chết như con người, nhưng sao ba tôi lại không hiểu được? Tôi buồn lắm, tôi muốn ba chuyển sang nghề khác để cả tôi, gia đình tôi và ba không phải chứng kiến những việc ngoài ý muốn như thế nữa, để tôi không còn những nỗi sợ hãi, và để ba không phải mang thêm nhiều tội lỗi.
Tôi thương ba, bởi ba biết thấu hiểu, tảo tần và chịu thương chịu khó. Nhưng tôi phải làm gì để có thể yêu thương ba một cách trọn vẹn đây?
Ba luôn làm tôi sợ, sợ một ngày chính ba sẽ đánh đổ cả gia đình và mọi thứ mà ba đã cố gắng tạo nên. Tôi cũng sợ một ngày nào đó không còn dám nói chuyện với ba. Sợ tôi sẽ bị chính người mình yêu thương nhất làm tổn thương vì những cơn giận dữ ấy. Tôi biết, cũng vì hoàn cảnh đẩy đưa nên ba mới như vậy, nhưng tôi không thể nào chấp nhận cách xử sự của ba mỗi khi ba nóng giận.
Nếu ai đó cho tôi điều ước, tôi sẽ biết ơn và chấp nhận trả giá bằng mọi thứ để tôi có được một cuộc sống thanh tịnh và an lạc như ở Hoằng Pháp này. Tôi ước cha tôi luôn nhẹ nhàng, trìu mến như quý thầy, còn mẹ là những sư cô dịu hiền, ngọt ngào, và cả nhà tôi sẽ sống yên bình như nơi đây.
Chỉ còn một ngày nữa là tôi sẽ trở về nhà, nơi tôi đã khôn lớn, nơi luôn có tiếng kêu la của những con vật mà ba tôi nuôi dưỡng. Dù rất nhớ gia đình, tôi vẫn không muốn quay về. Ở nơi đây, ngày ngày tôi vẫn luôn nguyện cầu cho ba tôi luôn được an lạc, biết tự kiềm chế mình, để ba mãi là thần tượng và là người thương yêu nhất đời tôi.
Diệu Như
Nguồn link: http://www.chuahoangphap.com.vn/news.php?id=1268