Cái chân thật này đã thôi thúc tôi đem bài thơ “Bông Hồng Dâng Tặng mẹ” phổ nên bài vọng cổ để kính tặng anh. Trong đó tôi đem tựa đề của những bài ca Huế dàn trải như cuộc đời anh như: Đời không phẳng lặng như điệu Nam Bình êm ả, không rộn rả như Lý Tiểu Khúc mà ray rức nhặt khoan như điệu Lý Tương Tư nghe thương nhớ vô cùng…”...
...Rồi một ngày kia, sự đau khổ ấy bà mới chợt nhận ra khi nhìn lại tuổi đời chồng chất của mình mà sự yêu thương đứa con gái duy nhất này chỉ là nghĩa vụ không hơn không kém.