Tu hành là cần phải sám hối chớ không nên hối hận, nên đối diện với khuyết điểm của mình, cố gắng đừng để tái phạm những sai lầm như vậy nữa. Làm được như vậy mới có thể cải ác thành thiện. Hối hận là đi vào trong hầm lửa, còn sám hối là ra khỏi hầm lửa
Có một vị tỳ kheo nhập thiền thất mà cứ khóc mãi, không làm sao tọa thiền được. Vị ấy nói: “ Con ngồi thiền không được, con muốn về nhà!”.
Tôi hỏi tại vì sao?.
Thầy ấy nói : “ Người tệ hại như con mà còn có thể tu hành sao? Con muốn chết quách đi cho xong, không nên sống trên cõi đời này.”
Tôi nói : “ Buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật, là thái độ mà người tu hành cần có. Phóng hạ đồ đao là biểu hiện cái tâm hối lỗi, chỉ cần thầy thừa nhận sai lầm của mình và sửa lỗi ngay đó chính là tu hành”.
Tôi hỏi thầy ấy : “ Có phải trong thiền thất thầy làm những việc sai như phóng hỏa, giết người không?”
Thầy ấy nói : Thưa không!
Tôi hỏi : Vậy thầy làm việc tệ hại khi nào?
Thầy ấy nói : Con đã làm từ rất lâu, con chỉ nhớ là mình đã làm nhiều việc xấu, cho nên cảm thấy bản thân con rất là tội lỗi.
Tôi nói : Tu hành là cần phải sám hối chớ không nên hối hận, nên đối diện với khuyết điểm của mình, cố gắng đừng để tái phạm những sai lầm như vậy nữa. Làm được như vậy mới có thể cải ác thành thiện. Hối hận là đi vào trong hầm lửa, còn sám hối là ra khỏi hầm lửa.
“ Làm người mà biết mình sai là điều tốt. Biết sai mà chịu sửa sai thì còn tốt hơn.”
Pháp sư Thánh Nghiêm